Có một nơi để về đó là nhà. Có những người để yêu thương đó là gia đình. Có được cả hai, đó chính là hạnh phúc!

Tự hỏi đã bao lâu rồi ta không quây quần bên mâm cơm gia đình, bên những người thương yêu? Cuộc sống xô bồ cuốn ta theo những guồng xoáy của công việc, những buổi gặp gỡ của chiến hữu, giao lưu của bạn bè và tự hỏi ta ngồi ăn bữa cơm cùng với bố mẹ gần đây nhất là lúc nào? Ta cứ mải miết chạy theo đồng tiền, danh vọng, những bộn bề suy nghĩ lo toan mà quên rằng bữa cơm đầy đủ với các thành viên trong gia đình.

Đơn giản, tình cảm ấm áp chỉ cần đong đầy lúc ấy.

Ở ngoài kia có chắc ai cũng tốt, ai cũng sẵn sàng dang tay ra giúp đỡ ta những lúc ta gặp khó khăn, những lúc ta cảm thấy mệt mỏi dường như muốn gục ngã? Những lúc ấy, ta chỉ muốn được một mình, muốn khóc thật to mà không phải xấu hổ, cứ gồng mình tỏ ra mạnh mẽ, đeo lớp mặt nạ để che giấu đi những giọt lệ. Chợt òa khóc khi nghĩ về gia đình. Lúc trước Mẹ nặng lời một chút, Ba la mắng vài câu là trùm chăn khóc lóc, giận dỗi, làm mình làm mẩy để được dỗ dành, được âu yếm vỗ về. Còn ở trường đời, khóc làm gì để họ biết ta yếu đuối, giận làm gì để mang nỗi buồn vào thân, làm mình làm mẩy cũng chẳng có ích lợi gì, thôi thì cứ giấu hết đi.

Gia đình nơi đặt trọn tình yêu và niềm tin sẽ không bị phản bội. Bạn bè rất nhiều, kẻ tốt người xấu có đủ cả, ta có quyền lựa chọn những người bạn tốt với mình. Có những người có thể tốt với ta nhưng chắc gì bạn sẽ không bị phản bội. Có người còn bán đứng cả bạn bè cơ mà. Người yêu có thể lựa chọn để trao gửi hạnh phúc tình yêu, có gì để đảm bảo ai cũng sẽ yêu thương ta thật lòng. Những vết cắt cuộc đời, những sóng gió tai ương có chắc ta trụ vững khi cất giấu tất cả trong trái tim đã quá nhiều vụn vỡ. Rồi nhận ra chỉ có về bên gia đình, nơi Ba Mẹ sẵn sàng dang đôi tay ra ôm trọn ta vào lòng. Nơi tình yêu không có sự so đo tính toán, không chút vị hoài nghi.

Bon chen lắm ngoài xã hội, vất vả hơn thua cũng chỉ để mong tìm một chỗ đứng rồi đến lúc cái ta muốn chỉ là một điểm tựa bình dị lúc tuổi già.

Làm to làm lớn trên đời, ăn các món sơn hào hải vị rồi cũng có lúc thèm ăn những món ăn mang mùi vị của Mẹ.

Đọc bao nhiêu cuốn sách, lĩnh giáo những tinh hoa của người trước, gặp gỡ những bậc thầy tài giỏi trên đời rồi cũng đến lúc chỉ thèm lắm những lời căn dặn vụng về của Ba.

So đo tính toán với người đời rồi chợt nhớ lại những tình cảm anh, chị, em những ngày còn ấu thơ, gian nan vất vả nhường nhịn nhau từng mẩu bánh, chia nhau từng cái kẹo, mặc chung nhau cùng tấm quần tấm áo mà nghẹn ngào…

Bình yên đôi khi chỉ là cảm giác thoải mái, tự do, được là chính mình khi ở bên gia đình. Muốn khóc được khóc thật to, muốn ăn cứ ăn thỏa thích mà không phải ngượng ngùng, sợ sự gièm pha của người đời. Về với gia đình ta được lại là chính ta, không phải gồng mình lên để diễn với cuộc đời, không phải đeo chiếc mặt nạ với nhiều vai diễn. Tránh xa mọi thị phi, tránh xa những ánh đèn sân khấu với những diễn viên xuất sắc mà ta chỉ đóng vai phụ. Gia đình chính là nơi cuộc sống bắt đầu và tình yêu không bao giờ kết thúc.

Một ngày đặc biệt trong rất nhiều những ngày đặc biệt khác trong năm… Mong rằng, hôm nay, ai đó sẽ có một bữa tối vui vẻ bên gia đình, cùng nhau xem một bộ phim cả nhà yêu thích hay đơn giản chỉ là dạo một vòng Hồ Tây, Hồ Gươm,…

 

“ Khi còn bé tôi luôn không hiểu, tại sao bố mẹ có thể thức dậy sớm như vậy. Giờ lớn lên mới biết, đánh thức họ không phải là đồng hồ báo thức, mà là cuộc sống và trách nhiệm.

Nào có năm tháng tĩnh lặng, chẳng qua là có người mang gánh nặng thay bạn bước đi mà thôi.”